Chớ than “khổ”! - Tuổi nào mà chẳng khổ?
Quan niệm “vui”. Thì Trưởng Lão vẫn vui!
Già khòm lưng, vì gánh nặng tình đời,
Đầu cúi thấp, tựa hồ bông lúa chín.
Tự biết mình cổ lỗ, nên nhường nhịn,
Tránh một bên, cho hậu duệ tiến lên.
Tre già măng mọc, thuận lẽ tự nhiên.
Con hơn cha, ấy là nhà đại phúc!
Mình đã tận hưởng, cuộc đời trần tục,
Giờ buông lơi, cho khỏe cái thân già!
Coi lợi danh bù trớt, kể như pha!
Qúi nhất đời người, ấy là "Tích Đức".
Xe bọc thép, cũng có ngày rỉ mục,
Huống chi người, tám chín chục xuân qua!
Chuyện đương nhiên, tai nghễnh ngãng, mắt nhòa,
Gối mỏi lưng đau, quên sau quên trước.
Hãy chấp nhận, miễn cứ “vui” là được!
Chống gậy phiêu phiêu, vui bước thong dong,
Ly cà phê sáng, ngắm mặt trời hồng,
Chung trà trưa, đậm hương sen hảo hạng!
Đêm say sưa, mơ theo ngàn sao sáng,
Bóng trăng ngà, lờ lững cánh mây bay.
Ngày ngâm nga, thú vị áng thơ hay,
Gió hiu hắt lắt lay cành liễu rũ.
Tri nhàn đãi nhàn tiện nhàn, là đủ,
Tâm an hòa - Chớ ủ rũ thiệt thân!
Chuyện tử sinh; ai cũng có căn phần…
Được sống ngày nào, cứ vui ngày nấy!
Trần Quốc Bảo/nguoiphuongnam