Một người đưa thư có tuổi gõ cửa một ngôi nhà và nói :
- Có ai ở nhà không, ra lấy thư !
Bên trong vang lên giọng con trẻ :
- Cháu đến ngay đây ạ, xin vui lòng đợi chút !
Đợi đến năm phút, cửa vẫn không mở :
- Có ai nhận thư không, tôi còn phải đi nhiều nơi...
- Bác ơi, nếu vội bác cứ để ở cửa cho cháu ạ !
- Thư bảo đảm, tôi cần chữ ký.
Lại năm phút sau nữa, cánh cửa mới được mở ra. Người đưa thư định hét to vào cửa nhưng bàng hoàng định thần lại. Trước mặt ông là cô bé tật nguyền không có chân. Mẹ đã mất và cha đi làm xa. Ban ngày cô chỉ có một mình, chiều tối có một người giúp việc đến ở cùng.
Sau vài lần đưa thư, tình cảm hai bên dần gắn bó. Người đưa thư thường đi chân trần, một ngày nọ trời mưa, dấu chân ông để lại nơi cửa, cô bé tật nguyền lấy tờ giấy in lại dấu chân đó.
Mùa đông đến, hôm đó cô bé lại có thư, nhận thư rồi, cô bé nói với người đưa thư :
- Cháu có quà cho bác ạ !
Đó là một chiếc hộp to và nặng.
- Sao bác có thể nhận quà của cháu được ?
- Bác đừng từ chối mà cháu tủi thân.
Người đưa thư cảm ơn và xoa đầu cô bé tỏ thiện ý chúc phúc cô. Về nhà mở quà ra, ông ngạc nhiên đó là một đôi giày đi rất vừa và ấm, mắt ông rớm lệ.
Ngày hôm sau, ông đề nghị quản lý bưu điện : “Có thể chuyển tôi sang địa bàn khác không ? Tôi không thể đến khu phố đó nữa. Vì một việc nhỏ là tôi đi chân trần, mà cô bé đã tặng tôi đôi giày, thế thì làm sao tôi có thể tặng lại cô bé ấy đôi chân cơ chứ !”. Nói xong ông bật khóc.
Nghe văng vẳng đâu đây lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn : "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng..."
Theo báo Tin Tức Việt Đức/quinhon11