.jpg)
Theo thời gian, người ta không cần nói quá nhiều, vì mọi điều thật giả, thiện ác, lòng người hay ý trời… rồi cũng tự khắc lộ ra.
Thời gian vốn là tấm gương không biết nói, nhưng soi chiếu rõ ràng hơn vạn lời phân bua. Lúc đầu, kẻ gian có thể giả nhân giả nghĩa, người thật có thể bị xem là kẻ dối trá. Nhưng năm tháng sẽ dần bóc từng lớp vỏ bọc, lột từng chiếc mặt nạ. Khi bụi thời gian phủ lên mọi thứ, chỉ có bản chất mới còn nguyên vẹn.
Người sống tử tế không cần chứng minh, người gian xảo chẳng cần vạch trần. Thời gian sẽ làm việc đó thay ta, bằng những biến cố, bằng những thử thách, bằng chính cách mà họ đối diện với được và mất.
Có người càng sống càng sáng, càng giản đơn càng được tin yêu. Có kẻ càng sống càng tối, càng khôn khéo càng bị nghi ngờ. Không phải ai cười nói hôm nay cũng là bạn, và không phải ai lặng im hôm qua cũng là người dưng.
Đời không cần vội vàng phân định đúng sai. Chỉ cần đủ lâu, thời gian sẽ tự sắp đặt lại trật tự. Cái giả sẽ rã ra, cái thật sẽ còn mãi. Cái người ta cố giấu sẽ trồi lên như bọt nước, còn cái người ta lặng lẽ gieo bằng tâm sẽ nảy mầm bằng phúc.
Thế nên, đừng sợ bị hiểu lầm, cũng đừng vội tin điều mình thấy. Hãy để thời gian làm trọng tài. Vì thứ gì không thật, sớm muộn cũng lộ, mà lòng ai không sáng, đi mãi rồi cũng thành tối.
Thời gian không nói, nhưng nó công bằng. Và ai sống đủ lâu, sẽ thấy: mọi thứ rồi cũng lộ ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Phạm Nhật Minh /quihon11