Dù một ngày nào đó con có lập gia đình riêng, và mẹ sẽ dần phải lùi về phía sau…
thì mẹ vẫn sẽ mãi là mẹ của con.
Mẹ biết sẽ đến lúc ưu tiên của con thay đổi: vợ chồng, con cái, công việc và cuộc sống riêng sẽ cuốn con đi. Những cuộc gọi sẽ thưa dần, những lần ghé thăm sẽ cách xa hơn, và con sẽ không còn kể cho mẹ nghe từng chi tiết nhỏ như trước nữa. Và dù trong lòng có nhói lên, mẹ cũng sẽ học cách chấp nhận.
Vì đó là quy luật của đời: con lớn lên, bay đi, xây tổ ấm của riêng mình.
Còn mẹ, chúng ta ở lại với những kỷ niệm, ôm chặt trong lòng như những báu vật.
Mẹ sẽ không quên những đêm thức trắng khi con sốt, những lần mẹ chạy theo để đỡ con khỏi ngã, hay khi mẹ bênh con ngay cả lúc biết con sai. Mẹ sẽ không quên những cái ôm con trao khi còn bé, những cái ôm đã tiếp cho mẹ sức mạnh để bước tiếp, ngay cả khi mẹ đã kiệt quệ.
Có thể một ngày nào đó, sẽ có những tuần dài con chẳng ghé qua. Có thể con sẽ quên nhắn rằng con đã về đến nơi an toàn. Có thể con không nhớ hết những hy sinh mẹ đã làm để con có cuộc sống tốt đẹp nhất. Nhưng mẹ thì sẽ luôn nhớ.
Bởi làm mẹ con không phải là một giai đoạn…
Đó đã là, đang là, và mãi mãi sẽ là ý nghĩa cả cuộc đời mẹ.
Và dù cuộc sống có đưa con đi xa, dù điện thoại ít reo, dù những cái ôm trở nên hiếm hoi, thì ngôi nhà này vẫn sẽ là chốn nương tựa của con.
Sẽ luôn có một chỗ dành cho con trên bàn ăn.
Sẽ luôn có một cánh cửa mở chờ con trở về.
Vì dẫu ưu tiên của con có đổi thay thế nào đi nữa:
con vẫn sẽ mãi là con trai của mẹ.
Và mẹ, mãi mãi, vẫn sẽ là mẹ của con.
(theo quinon11)