Thứ Năm, 7 tháng 10, 2021

Thơ: Về Thôi !

Trong đợt ồ ạt tháo chạy về quê lần thứ 3 của các công nhân các tỉnh xa, tạm trú và làm việc tại thành Hồ, trong những ngày đầu tháng 10/2021, sau 3 tháng lockdown không được ra ngoài. Cũng như 2 lần trước, vợ chồng con cái họ cùng đèo nhau trên những chếc xe gắn máy, với lủng củng đồ đạt ràng buộc trên xe. Đó là toàn bộ gia tài của họ, gồm quần áo, xoong nồi, đồ dùng cá nhân, thức ăn đồ uống, thuốc nem, sữa cho em bé và cả xăng dự trử cho chuyến đi tử thần, từ vài trăm đến hơn 1.000 km. Thảm kịch này làm sửng sốt mọi người, làm chấn động lương tâm của mọi tầng lớp xã hội. 

Có người đồng cảm xót xa, nhưng cũng có người chê trách vì nhiều lý do. Ở đây chúng ta hãy nghe một số lý do tại sao họ về.

 

VỀ THÔi

 

Thăm thẳm đường xa, … mịt lối về,

Đêm đen, rào chắn bước chân quê.

Họ đi, không chắc mình đi được,

Vẫn dập dìu đi, … đi mải mê.

 

Trên xe là tất cả gia tài,

Vợ chồng chiu chắt bấy lâu nay:

Bình sữa cho con, khi bụng đói,

Chiếc chăn che lạnh, lúc ngủ say,

 

Tấm bạt trải nằm khi quá mỏi,

Bên đường chợp mắt dưới sao đêm.

Tấm tân che chở cho con nhỏ,

Để những cơn mưa khỏi ướt mềm.

 

Bánh mì, chai nước, tã cho con,

          Quần áo, nồi xoong, ít gói mì,              

Thêm ít chục ngàn trong ví lép,

Bình xăng dự trữ dọc đường đi.

 

Giã từ nhà trọ, kíp lên đường,

Rộn rã trong lòng tiếng cố hương.

Hình như trong gió lời Cha gọi,

Cả tiếng Mẹ hiền, ắp mến thương.

 

Cha Mẹ yêu ơi, con sẽ về,

Đắm mình trong suối mát tình quê.

Đồng xanh không khí trong lành quá,

Con hít thật nhiều cho thỏa thuê.

 

Giã từ thành phố chốn phồn hoa,

Nơi đã cưu mang mấy năm qua.

Giây phút giã từ không bịn rịn,

Lòng vui, … sao mắt bỗng lệ nhòa.

 

Đã bốn tháng trời chịu lockdown,

Bạc tiền không có, đói liên hồi.

Mỗi lần con khóc kêu đòi sữa,

Nghe thắc ruột mềm, tim nhói đau.

 

Thương vợ cùng chung cảnh ngặt nghèo,

Hàng ngày con trẻ khóc đòi ôm.

Ở nơi chật hẹp người đông đúc,

Con khóc, … đau lòng mẹ khóc theo.

 

Bè bạn cùng quê chẳng khá hơn,

Cũng đều thất nghiệp, nghỉ hết trơn.

Người sau kẻ trước đều tay trắng,

Thấy chủ trọ qua đã hết hồn.

 

Inh ỏi tiếng còi xe cứu thương,

Dọc ngang qua lại các cung đường.

Xuyên qua chốt chận nơi đầu hẻm,

Y tá vội vàng, trông thấy thương!

 

Trong xóm, vài người bị chở đi,

Bởi vì bị nhiễm con Cô-vi.

Ef không (FO), ef một (F1), hay gì đó,

Khi về, hủ cốt ... chẳng thêm gì.  

 

Thành Hồ HOA LỆ biết bao nhiêu,   

Dân đen đã thấy, cũng nghe nhiều.  

Nhưng HOA cho kẻ sang, giàu có,

LỆ để cho ai sống kiếp nghèo …

 

Chờ đợi, thời gian thật phủ phàng,

Hơn ba tháng trời thành phố toang.

Chính quyền hứa giúp, rồi … hứa giúp,

Có thấy gì đâu, ngoài hứa khan!

 

Ngồi đếm thời gian, thật hãi hùng.

Bữa no, bữa đói, lại cấm cung.

Người đông, phòng chật không khí thiếu,

Chia xẻ cùng nhau ngụm khí trong.

 

Những ngày lao động đã xa rồi,

Cùng lời ca tụng trên đầu môi:

“Tất cả chung tay xây đất nước”

Trong khó khăn này, ai giúp tôi!!!

 

Về thôi, quyết chí phải về thôi,

Chốt chận, dùi cui, … hết sợ rồi.

Cho dẫu đêm dài, đường hun hút,

                       Vợ con run rẩy nép sau tôi.                           

 

Về để vòng tay ôm mẹ già,

Để tìm hơi ấm cạnh bên cha,

Để ăn cơm nóng tay mẹ nấu,

             Để được đoàn viên cùng cả nhà.         

 

Hàng ngày chăm sóc mảnh vườn rau,

Cơm mắm cùng dưa cũng có nhau.

                      Hoàn hồn nhớ lại thời gian khó:                        

Ai biết ngày mai sẽ thế nào!

 

Xôn xao dư luận kẻ khen, chê:

Đang dịch sao không ở, lại về?

Ai hiểu đoạn trường người viễn xứ!

Viết ra, … để trải chút lòng thôi.

                            

              Ngày 4 tháng 10 năm 2021

                           Nguyen Ngan