CHUYỆN ÔNG TƯ CHẾT MÀ VUI
Ông Tư bị ung thư và biết chắc không
thể sống lâu hơn sáu tháng. Ông bình tỉnh chờ cái chết, và vui vẻ sống những
ngày ngắn ngủi còn lại, mà không bi ai, không sợ hãi. Ông muốn sau khi chết,
gia đình làm đám tang theo ý riêng của ông.
Nếu có ai biết ông Tư đang cận kề cái
chết mà ái ngại cho ông, thì ông cười vui mà an ủi họ - chứ không phải là họ an
ủi ông - rằng, nếu tin theo đạo Chúa, thì khi chết được về thiên đàng, ngồi
dưới chân Chúa, sung sướng thế sao mà ai cũng sợ chết ?
Nếu
theo đạo Phật, thì khi chết cũng sẽ về Tây Phương Cực Lạc, vĩnh cửu an bình, thì
mừng vui chứ sao lại bi ai ? Và nếu nói theo đức Đạt Lai Lạt Ma, thì cái xác
thân ở trần gian, có thể ví như bộ áo quần ta mang, khi nó đã sờn cũ, xấu xí,
rách rưới mục nát rồi, thì nên bỏ đi, mà mang bộ áo quần khác, đại ý nói đi đầu
thai kiếp khác, mang thân xác mới hơn.