Một
người nghèo hỏi Đức Phật “Tại sao con nghèo như thế?”. Phật nói “Vì con
chưa học được cách bố thí cho người khác”. Người kia thưa “Con không có
thứ gì cả, thì lấy gì con bố thí”.
Đức Phật dạy : “Cho dù con hoàn toàn không có cái gì, con vẫn có thể thực hiện bố thí 7 điều này :
1. Nhan thí - Bố thí nụ cười.
2. Ngôn thí - Bố thí ái ngữ, nói lời hay.
3. Tâm thí - Bố thí tâm hòa ái, lòng biết ơn.
4. Nhãn thí - Bố thí ánh mắt nhìn thẳng hiền từ.
5. Thân thí - Bố thí hành động nhân ái.
6. Tọa thí - Bố thí nhường chỗ cho người cần.
7. Phòng thí - Bố thí lòng bao dung
Đức
Phật nhắc nhở về hai việc nhằm đem đến nguồn hạnh phúc mang tính khéo
léo là làm giàu bằng cách làm ăn chân chính và bảo vệ tài sản được tạo
ra. Tuy nhiên, Đức Phật khuyến cáo làm giàu không phải là mục đích cuối
cùng. Sự giàu có được tán dương đối với mọi người khi nó được dùng vào
đúng mục đích. Đức Phật đã từng so sánh một người chỉ biết hưởng thụ sự
giàu có của mình mà không chia sẻ cho kẻ khác như là một người đang tự
đào hố để chôn chính mình.
Ngoài
ra, Đức Phật cũng ví dụ về một người làm giàu chân chính và biết chia
sẻ cho người nghèo khó như một con người có đầy đủ hai mắt. Ngược lại,
người keo kiệt bủn xỉn được ví như người chỉ có một con mắt.
Đức
Phật biết rằng bố thí sẽ là nguồn phước báo lớn lao tạo ra những lợi
ích miên viễn cả trong đời sống hiện tại và tương lai. Trong lúc những
lời dạy của Đức Thế Tôn về phước báo không có nhiều ý nghĩa đối với
nhiều người thực hành pháp Phật ở phương Tây, nhưng những lời dạy này
gợi mở ra nhiều nẻo đường vô hình với những kết quả từ hành động của
chúng ta sẽ hoàn trả lại cho chính mình.
Có
một cách mà người hành bố thí có thể thấy đó là sự báo ứng trong nghiệp
báo nhãn tiền. Nghiệp báo nhãn tiền, trong Phật giáo, là bạn nhận kết
quả trực tiếp được tác động trên thân và tâm của bạn khi bạn hành xử.
Những kết quả của sự bố thí thật tuyệt vời trong giây phút hiện tại. Nếu
thật sự có mặt với chúng, chúng ta có thể tiếp nhận những kết quả tốt
đẹp đó trong lúc thực hành bố thí. Đức Phật nhấn mạnh về niềm hạnh phúc
của sự bố thí. Bố thí không có nghĩa là phải bị bắt buộc làm hay làm một
cách bất đắc dĩ, mà hơn thế nữa khi bố thí người bố thí cần phải vui vẻ
trước khi bố thí, trong khi bố thí và sau khi bố thí.
Ở
cấp độ cơ bản nhất, bố thí trong truyền thống của đạo Phật có nghĩa là
cho đi mà không mong chờ một sự hồi đáp nào trở lại. Hành động bố thí
chỉ thuần nhất được sinh khởi từ tấm lòng từ hay ý niệm thiện, hoặc vì
lợi ích của một ai đó. Có lẽ bố thí nhấn mạnh về cách cho hơn là của
cho. Thông qua bố thí, chúng ta gieo trồng một tâm hồn rộng mở. Tâm hồn
rộng mở này sẽ luôn dẫn đến hành động bố thí, nhưng để trở thành người
có tấm lòng rộng mở là quan trọng hơn bất cứ hành động bố thí nào. Và
sau cùng, nó sẽ dẫn đến hành thí ba la mật.
Mặc
dù bố thí với mục đích giúp đỡ người khác là một động cơ quan trọng và
có được niềm vui khi bố thí, Đức Phật luôn nhấn mạnh rằng mục đích của
bố thí là để đạt được Niết Bàn, đây chính là động cơ quan trọng nhất. Vì
mục đích này, “người thực hành bố thí nhằm trang điểm và làm đẹp cho
tâm hồn”. Trong tất cả những sự trang điểm ấy chính là tinh thần không
chấp thủ, lòng từ bi và sự quan tâm nhằm đem đến sự tốt đẹp cho kẻ khác.
Khả Anh/baomai