Một người nông dân tên là Steve sống bên cạnh một con đường quê vắng vẻ. Tuy nhiên, thời gian trôi qua lưu lượng giao thông ở đây tăng lên nhanh chóng đến mức đáng báo động. Lưu lượng và tốc độ giao thông tăng cao làm cho số lượng gà người nông dân chăn nuôi cũng bị giảm với tốc độ từ 3 đến 6 con mỗi ngày.
Trong cơn tuyệt vọng, người nông dân đã gọi điện đến văn phòng Cảnh sát trưởng của quận:
– Ông Cảnh sát trưởng, ông phải hành động và có biện pháp đi chứ! Người ta lái xe đi quá nhanh, đàn gà của tôi bị họ tông sắp chết hết rồi.
– Vậy ông muốn tôi phải làm gì? – Ông Cảnh sát trưởng hỏi.
– Tôi không quan tâm đến điều đó nhưng dù sao thì ông cũng phải nghĩ ra cách gì đó để đối phó với những tay tài xế điên khùng chứ?
Ngày hôm sau, ông Cảnh sát trưởng cử người đến dựng tấm biển cảnh báo ở bên đường cao tốc, trên biển cảnh báo viết: “Xin lái xe chậm lại, có học sinh qua đường”.
Ba ngày sau, người nông dân lại gọi điện cho văn phòng Cảnh sát trưởng quận: “Các ông phải nghĩ ra cách gì đó để đối phó những người lái xe này. Các ông dựng biển cảnh báo Xin lái xe chậm lại, có học sinh qua đường càng hình như làm cho họ lái xe nhanh hơn”.
Nghe điện thoại của người nông dân, ông Cảnh sát trưởng đã ra lệnh cho cấp dưới đặt một biển cảnh báo mới bên đường: “Hãy lái xe chậm lại, bên đường có trẻ em đang chơi đùa”.
Sau khi tấm biển cảnh báo này được dựng lên, họ lái xe càng nhanh hơn.
Thấy biển báo không có tác dụng gì người nông dân lại phải gọi điện cho ông Cảnh sát trưởng. Ngày nào ông cũng gọi, gọi liên tục trong ba tuần. Cuối cùng, người nông dân nói với ông Cảnh sát trưởng: “Các biển cảnh báo của ông dường như không có tác dụng gì. Như thế này vậy, tôi sẽ dựng biển báo của riêng mình có được không?”.
– Được thôi! Vậy ông cứ dựng biển báo của ông đi! – Ông Cảnh sát trưởng lập tức đồng ý để ông Steve tự dựng biển cảnh báo.
Ông Cảnh sát trưởng nghĩ rằng miễn là ông ta ngừng gọi điện quấy rầy mình là tốt rồi, mặc ông ta thích làm gì thì ông ta cứ làm.
Ồ! Đúng là kỳ lạ, từ hôm đó trở đi ông Steve không gọi cho ông Cảnh sát trưởng nữa. Ba tuần trôi qua rất nhanh và ông Cảnh sát trưởng cảm thấy không yên tâm chút nào, ông quyết định gọi điện cho ông Steve hỏi thăm tình hình.
– Vấn đề lái xe dạo này thế nào? Ông đã dựng biển cảnh báo chưa ông Steve?
– Ồ, tôi đã dựng rồi, dựng ngay sau khi ông đồng ý. Từ hôm tôi dựng biển cảnh báo, không có con gà nào của tôi bị xe tông nữa. Tôi đang rất bận nên tôi phải đi làm đây – Nói xong ông Steve cúp điện thoại.
Ông Cảnh sát trưởng nghĩ thầm: “Tốt nhất là mình nên đến nhà ông Steve trực tiếp xem tấm biển cảnh báo, biết đâu mình có thể lấy được một chút kinh thánh từ cái biển báo ấy…”.
Ngay sau đó ông Cảnh sát trưởng lái xe đến nhà ông Steve và nhìn thấy tấm biển báo. Đó là cái biển được làm bằng ván ép, trên đó có viết mấy chữ rất lớn màu vàng: “Xin đi chậm lại, trại khỏa thân!”.
Nguyễn Thiêm/anle20