Mình ơi, hôm nay ăn chay nhen
_ Mì cay, tụi nhỏ ăn, chứ mình già rồi vô quán mì cay, tụi con nít không kỳ lắm
__ Không phải,ăn chay mà
Hình như ông cũng nghe chưa rõ lắm, ông cứ ngẩn ngơ nhìn bà, như dò hỏi, bà mỉm cười
_ Mình ơi, dạo này mình nặng tai quá rồi đó, chắc nên kiếm cho mình bà trẻ, để nói to, giọng trong trẻo, mình nghe cho rõ mình nhé..
_ Ai bảo đừng
Bà la hoảng
_ Hả, sao mình nghe nhanh, trả lời nhanh vậy
_ Ừ, điều ta thích lâu nay mà, sao mình không nói sớm sớm..
_ Giỏi lắm, mình giỏi lắm, tui thua mình rồi
_ Thua là cái chắc, đàn bà tiểu không qua ngọn cỏ mà hơn sao được..hi...hi..
_ Mình đắc chí quá há
_ MÌnh thực hiện nhanh đi chớ
__ Ừ, Mình đi kiếm đi, về đây tui đồng ý liền.
Ông cười vui vẻ.
_ Nói chơi cho vui chứ già quá rồi, trên tám mươi rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, bày đặc chi cho rối nhà
_ Ờ, biết vậy là tốt....
_ Mình ơi, nếu tính ngày chúng ta gặp nhau lần đầu là đúng sáu mươi năm rồi mình ạ, cái buổi ban sơ ấy, cái dáng dấp thướt tha, với tà áo trắng trinh nguyên ấy, đã cuốn hút anh cho đến bây giờ và mãi mãi ngàn sau. Sáu mươi năm qua, sao lúc nào anh cũng cảm thấy yêu mình, như mới ngày đầu, bây giờ chúng ta tuổi đã hoàng hôn, được bên nhau ngày nào là mừng ngày đó, vì qua đi một ngày là chúng ta mất một ngày, cuộc sống thì vô thường, mà định mệnh lại khắt khe...
Bà định nói ông, (chúa ga lăng) nhưng bà bắt gặp ánh mắt ông chân thành quá, giọng nói ông trầm lắng quá, lòng bà chùng xuống, bà như đã thấu cảm tâm tư ông. Bà vụt nhớ những buổi chiều, bên nhau, nơi đồng lúa xanh rờn, có sóng lúa nhấp nhô chạy về nơi xa tít tắp, hay bên những ruộng lúa đã gặt xong, ông bà ngồi bên nhau, không nói tiếng nào, mà cùng lặng nhìn những đường ráng vàng, ráng đỏ, đang từ từ chuyển màu, rồi tím sẫm và bóng đêm bao trùm, lòng miên man suy nghĩ về phận người, phận mình....
Cẩm Tú Cầu/quinhon11