Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

Một Ngày Không Thể Quên

Đã có bao nhiêu tháng tư đến rồi đi, nhưng tôi chưa bao giờ viết về ngày tháng đen tối đó của dân tộc. Nay có người hỏi tôi:

- Tại sao phải nhớ ngày quốc hận ?

Biết trả lời sao cho ngắn ngọn và tạm đủ để người bạn không hiểu lầm ngày đó với Ngày đi tìm tự do v.v...của những người tị nạn CS nhưng nay lại muốn xóa tội cho VC để hy vọng chúng nó cho chút cháo cầm hơi.

 Trong đời sống, ai cũng có bao nhiêu là “ngày tháng không quên”, từ ngày vào đời của bản thân, đến ngày “hui nhị tì” của thân thuộc, và những ngày liên quan đến những đổi thay trong cuộc sống riêng tư cũng như của quốc gia... Riêng ngày 30-4-75 lại liên quan đến cuộc “đổi đời” của cả dân tộc thì làm sao ta có thể quên được. Không phải chỉ ngày hôm nay mà cho đến trăm năm sau con cháu vẫn phải ghi nhớ. Không phải chỉ nhớ “công lao xâm lược” của Bác và Đảng, mà còn phải nhớ bao nhiêu tội ác “vĩ đại” của loài súc sinh CS đã gây ra cho dân tộc. Những đau thương sâu đậm của bao nhiêu bạn bè tôi cảm nhận như của chính mình, mối hận đó kiếp nầy không trả được thì chết mang theo chứ khó lòng quên được, khác chi mối tình của nàng Kiều, của Trương Chi :

“Thù nhà” chưa trả cho ai

“Hận nước”mang xuống tuyền đài không tan.

Ngày nào bao nhiêu trai hùng hiên ngang khắp 4 vùng chiến thuật chống xâm lăng giữ yên bờ cỏi để rồi vì “tội ác” đó mà phải lâm cảnh khổ sai ; ngày nay bao nhiêu tài năng của dân tộc buộc lòng ruồng bỏ quê hương ngục tù tan tác khắp 5 châu. Còn nỗi đau nào lớn hơn ?

Nhớ để đừng bao giờ dẫm lại vết xe cũ : ngây ngô khờ khạo tin lời đường mật của CS. Tinh thần của ngày 30-4 chính là lời nhắc nhở, kêu gọi những người còn chút lương tri bổn phận giải cứu quốc gia dân tộc khỏi gông cùm của CSBV.

Cái khổ tâm chúng ta gặp phải là người lương tri ít mà kẻ lươn lẹo thì như cát ngoài sa mạc. Người có lương tri thường rất bền gan, kẻ lươn lẹo chuyên nghề nương gió bẻ măng. Hằng năm vào dịp Tết cứ nhìn cảnh tấp nập ở phi trường Tân Sơn Nhứt đủ để...chán cái mớ đời. Ngày ngày có biết bao nhiêu hình ảnh quảng cáo các chuyến bay thẳng từ Mỹ, Pháp, Úc...về VN. Đối với “những du khách” nầy VN là một quốc gia như bao nhiêu nước khác : không có vấn đề gì đối với họ cả. Chuyện Tết Mậu Thân, mùa hè đỏ lửa, đại lộ kinh hoàng...đối với họ là chuyện xưa rồi, không can dự gì đến họ nữa, hơi đâu nhớ chuyện “tào lao” chi cho mệt !

Họ về ăn Tết, về du hí, về dưởng lão - để trâu già còn có dịp ngậm cỏ non cho đỡ thèm. Những cái “đầu tôm” nầy không còn nhớ, không còn biết họ là ai thì làm gì còn nghĩ đến chuyện nước non. Họ không đủ trí -“đầu tôm” thì làm gì có trí - để hiểu rằng cúi đầu xin VC, những kẻ từng nhục mạ họ là lính đánh thuê, là đĩ điếm, cho phép nhập cảnh là một điều nhục nhã. Khi tôi có dịp đề cập chuyện nầy với một ông đồng nghiệp, ông ta chỉ cười rằng ông đâu có xin xỏ ai,vì đã có tổ chức lo hết. Một người tốt nghiệp đại học mà hèn ngu như thế thì dân đen còn biết trông cậy vào ai ? Tôi bỗng nhớ văn hào Chateaubriand đã từng than rằng :

-Il y a des temps où l’on ne doit dépenser le mépris qu’avec économie, à cause du grand nombre de nécessiteux. (Có lúc phải tiện tặn khi dùng từ khinh bỉ vì có quá nhiều người cần).

Mỗi năm việt kiều mang về hàng chục tỉ USD giúp VC xây dựng “bằng mười lần trước”, trường tồn trong gian trá, cướp bóc, bạo ngược...Làm sao diệt cộng được đây ? Chưa kể đến những nhà hảo tâm – tâm tốt nhưng dạ tối om - về xây cầu xi măng thay cho cầu khỉ, chữa bịnh cho dân thay cho nhà nước XHCN...Cai trị một lũ dân đa số vừa hèn nhát, vừa ngốc nghếch kể ra sướng thiệt : chỉ cần lên giọng, trợn mắt là nói gì cũng nghe, đút cho chút cháo là bảo gì cũng làm...

Lại nhớ đến Tản Đà :

"Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn

Cho nên lũ đó mới làm quan."

Quên ngày quốc hận chỉ có những kẻ tiểu nhân, khéo che giấu trọng tội phản bội dân tộc dưới những mỹ từ “quên đi quá khứ đấu tranh để hướng về tương lai an bình, dân tộc hòa hợp”. VC vẫn ngu ngơ tưởng rằng dân Nam dốt nát chưa hiểu rằng dầu không bao giờ hòa hợp được với nước. Ai còn lên tiếng kêu gọi hoà hợp hòa giải với VC chắc chắn kẻ đó nếu không là VC cũng là người đệ nhứt khờ khạo trong thiên hạ.

Thứ đến là những kẻ tự xưng yêu chuộng hoà bình - họ làm như thiên hạ đều thích chiến tranh. Vì yêu hoà bình nên họ sẵn sàng chui dưới trướng của lũ cộng nô để được yên thân vui hưởng lạc thú ở đời; điển hình là những việt kiều về thăm nhà, những kẻ ướt át tình cảm “tha thiết mong tìm về (thăm) bạn cũ”, trường xưa... Quả thật chẳng có cái dại nào giống cái dại nào ; muốn yên thân trong chế độ CS cũng không khó lắm, chỉ cần biết làm người đui-điếc- câm và nhứt là biết sợ. Đại khái là sống như một loài súc vật, mất dần khả năng suy nghĩ, khả năng sáng tạo, và sẽ không còn biết thế nào là tự do, bản chất đặc thù của loài người; nôm na là sống như loài vô tri, vô giác...

Tôi lại nhớ đến văn hào E. Hemingway trong chuyện For whom the bell tolls ông viết rằng :

"It’s better to die on your feet than to live on your knees."

(Tốt nhứt, nên chết đứng hơn là sống quì)

Tôi tự hỏi không biết những ai đã đọc câu chuyện có bao nhiêu người lưu ý đến lời nầy? Ước gì tất cả chúng ta - nhứt là những việt kiều thường xuyên về thăm nhà - biết, hiểu và nhớ câu nầy. Nhưng đây chỉ là một mơ ước, biết bao giờ mới thành “hiện thực”?

Ai đã được may mắn (hay xui xẻo?) sinh ra làm người đều mang trong tâm giấc mơ được sống một một đời giàu sang hạnh phúc. Khoa học ngày nay đã tạo ra bao nhiêu là tiện nghi cho đời sống hằng ngày; có tiền mua tiên cũng được...Hai tiếng lợi danh đã đưa con người vào mê lộ của sự ham muốn, vị kỷ, dối trá, phản bội...

Điển hình là bọn lãnh đạo CSBV, và đám lãnh đạo đảng Dân chủ tại Hoa Kỳ hiện nay. Họ đánh mất cả tự trọng lẫn lương tri. Và xã hội dưới sự lãnh đạo của họ đã biến thành nơi rừng rú không còn ai biết gì đến luật nước, đến luân thường đạo lý, chỉ biết “ăn thịt nhau để sống vinh quang”. Có thể nghĩ không sai rằng xã hội loài người đã đạt đến mức “rừng rú” nầy là một phần lớn nhờ vào sự tiến bộ vượt bực của khoa học đã đẩy con người lên tột đỉnh của ham muốn, và cuối cùng vào đường tội lỗi.

Chẳng lẽ từ thế kỷ 18, J.J.Rousseau đã có lý : xã hội đã tha hóa con người vốn “bổn thiện” ? Ông đã chẳng chút do dự bảo rằng : L’homme qui médite est un animal dépravé.

Sau nầy triết gia người Đức, Hegel, cũng có ý nghĩ tương tự : "L’homme est un animal malade."

J.J.Rousseau còn đi xa hơn khi cho rằng : "le seul progrès est dans la régression". Với những ý nghĩ ngược đời đó, cùng với cá tính quái đảng sinh ra 5 con rồi giao cho nhà nước nuôi, nên thiên hạ khi nhắc đến ông đều nói : "C’est un sauvage, sauvage nhưng là un bon sauvage".

Ngày nay có rất nhiều sauvages nhưng toàn là bất hảo, vô luân, thứ mauvais sauvages; và ai cũng thấy, cũng hiểu rằng con người đã có đủ mọi khả năng, kể cả khả năng hủy diệt quả địa cầu, nơi mà con người cần để xây mộng sống đời hạnh phúc...

Văn hào Paul Valéry (1817-1945) đã thấy được cái tương lai không mấy sáng sủa đó, nên lên tiếng cảnh báo :

“Nous autres, civilisations, nous savons maintenant que nous sommes mortelles”.

Con người quả làmột huyền bí đầy nghịch lý : muốn sống vui nhưng luôn tìm mọi cách gây nên bao nhiêu tang thương, đau khổ !

Nghĩ về nước Việt, tôi có một giấc mơ : nếu CSVN không bị ta đánh bại bằng chính trị, ngoại giao, vũ lực, trái lại sẽ thua tơi tả vì...đô la ! Ngày nay cặp bài trùng TRUMP và MUSK – cả hai đều thuộc loại ngoại hạng - rất có khả năng lôi VC ra khỏi vòng tay của Tàu cộng, đang tang gia bối rối trước bao nhiêu cường địch, để rồi từ từ thay đổi “tư duy” của lãnh đạo VC hiện nay, toàn một lũ dốt nát, háo danh, tham nhủng, và dần dà thay bằng lãnh đạo trẻ ngã về tư bản hơn, hiểu biết hơn. Những người trẻ trong nhóm tị nạn tại Mỹ đã chứng tỏ cho mọi người thấy khả năng của họ – và của dân Việt - qua những thành tựu trong mọi lãnh vực, từ quân sự đến khoa học kỹ thuật, văn hóa... Lẽ nào người như hai ông TRUMP và MUSK lại không nhận ra ? Cuối cùng chủ nghĩa CS sẽ phai nhạt dần theo đám lảnh đạo già nua hiện nay, và đồng đô la sẽ thiêu đốt chủ nghĩa phi nhân đó thành tro bụi. Thế kỷ trước ta chống Mỹ để cứu nước; ngày nay ta theo Mỹ để sống còn...Trong chiều hướng đó, VN sẵn sàng ngã vào tay Mỹ. Mỹ chỉ mong có thế để lập căn cứ quân sự tại Cam Ranh, tạo nên vòng vây cùng với Nhựt, Nam Hàn, Đài Loan, Úc, Phi... siết chặt Tàu cộng. Ngày đó, họ TẬP chỉ còn nhìn ra đại dương để thấy rằng giấc mơ làm bá chủ biển đông khó lòng thực hiện.

Thiên hạ đa số chỉ biết nhìn vào lỗ rún, tìm về tứ khoái mà quên đi cuộc đời còn biết bao nhiêu cái hay cái đẹp mà thiên nhiên hiến tặng con người. Và khoa học cũng đã góp phần lớn tạo dựng một xã hội hết sức tiện nghi giúp con người sống vui, sống khỏe mạnh, ấm no...Bên cạnh những âu lo làm con người chảy nhiều nước mắt, cũng còn có những niềm vui để con người vẫn có thể giữ nụ cười trên môi.

Nhà văn Jean d’Ormesson đã bảo rằng cuộc đời là "une fête en larme, một lễ hội đẫm lệ".

Chateaubriand cảm thấy đời nhiều sầu khổ không đáng, những niềm vui hạnh phúc lặt vặt như của ăn xin, nên trong Mémoires d’outre-tombe, ông đã viết: "Dieu de grandeur...vous ne nous avez point jetés sur la terre pour des chagrins peu dignes et pour un misérable bonheur !"

Goethe không quá yếm thế, ông cho rằng dù gì đi chăng nữa đời vẫn tốt đẹp, “Wie es auch sei, das Leben ist gut”.

Thế nhưng, cuộc đời hôm nay của dân Việt có thật sự tốt lành khi loài chó còn biết thể hiện lòng tín nghĩa, người CS thì không ?

Mong sao một ngày nào đó dân Việt có được một cuộc đời thật sự tốt lành, tự do đáng sống.

 

Clermont Ferrand một ngày cuối đông-Nguyễn văn Dõng/nguoiphuongnam