Trăm năm trong cõi người ta
Sáu mươi năm trước xem là bỏ đi
Chẳng cần luyến tiếc làm gì
Về hưu ta mới dậy thì tuổi Xuân
Tuổi này đã chín muôn phần
Phải lên kế hoạnh từ gần đến xa
Bây giờ ta mới là ta
Đừng để cằn cỗi như là củi khô
Tuổi này còn cực còn lo
Muốn không chết sớm đừng so đo nhiều
Công việc dang dở sớm chiều,
Chăm con chăm cháu liệu điều giảm đi
Bon chen mà để làm chi
Chết không mang được sức thì giảm đô
Sức khỏe đâu phải hàng bồ
Liệu mà gìn giữ chăm lo kẻo tàn
Đừng quá vất vả lo toan
Tuổi già bệnh tật con ngoan khó chiều
Con cháu dù có mến yêu
Tự do hai tiếng chiều chiều tự Ta
Đừng bám chúng nó về già
Cái tuổi khó chịu, cũng là khó ưa
Nếu có quà cáp chúng đưa
Thì cứ việc nhận cho vừa lòng con
Dù ăn cũng chẳng được ngon
Tấm lòng hiếu thảo vẹn tròn mẹ cha
Tiền mà rủng rỉnh trong nhà
Đi chơi đâu đó gần xa sướng đời
Túi rỗng thì ở nhà chơi
Làm vườn rau sạch kiếm nơi đuổi gà
Để cho vui vẻ cửa nhà
Nuôi thêm mèo chó vào ra sum vầy
Rảnh thăm bè bạn đó đây
Ôn nghèo kể khổ cái ngày xa xưa
Ăn thì ít cũng vẫn thừa
Uống ly rượu nhạt cò cưa cả ngày
Muốn chém gió cứ vào phây
Có đầy chỗ để trồng cây làm nhà
Muốn yêu ai cũng nói ra
Ghét ai thì phải bỏ qua nhẹ đầu
Lúc trẻ hùng hục như trâu
Về già phải kiếm nơi đâu vui vầy
Tụ hội, lập nhóm cho hay
Tuổi thơ trước ít thì nay ta bù
Ôm rơm nhặm bụng là ngu
Vừa giảm tuổi thọ vừa u cái đầu
Mộng trăm tuổi chẳng được đâu
Thì ta cứ tính từng khâu vội gì .
Sưu tầm/nguoiphuongnam