Trong ngôi chùa nọ có một vị hòa thượng già sống cùng với một chú tiểu. Vị hòa thượng già có trồng một chậu hoa lan. Được chăm chút mỗi ngày nên cây hoa lan rất khỏe mạnh, nở hoa rất đẹp, khiến ai thấy cũng phải xuýt xoa.
Một hôm, hòa thượng già có việc phải ra ngoài vài ngày nên đã giao chậu hoa lan cho chú tiểu, nhờ chú ta chăm sóc.
Chú
tiểu rất có trách nhiệm, hằng ngày chăm chút cho hoa lan chẳng khác gì
cách hòa thượng già vẫn làm nên cây hoa cứ thế phát triển xanh tốt.
Chẳng ngờ, một hôm, sau khi đã tưới cho cây xong, chú tiểu đặt chậu hoa ra bậu cửa sổ rồi ra ngoài làm việc.
Một
lúc sau, trời bỗng đổ mưa rào. Mưa nặng hạt và gió đã khiến chậu hoa bị
dập nát. Chú tiểu chạy về đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, chú vừa
đau lòng vừa sợ bị thầy trách mắng.
Vài
ngày sau, hòa thượng già trở về, chú tiểu mang toàn bộ sự việc kể cho
thầy nghe và chuẩn bị sẵn tâm lý chịu khiển trách. Thế nhưng, sư thầy
không hề nói gì..
Chú tiểu lấy làm lạ
lắm, bởi rõ ràng đó là chậu hoa mà thầy mình rất thích. Nhận thấy mối
băn khoăn trên mặt học trò, hòa thượng già lúc này mới cười, nói: “Ta
trồng hoa lan, không phải là để tức giận.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng đã nói lên một thái độ sống vô cùng tích cực, đạt đến độ cảnh giới ở đời.
Tương
tự như việc trồng hoa lan vậy, chúng ta làm việc hằng ngày cũng không
phải để tức giận, chúng ta yêu thương lẫn nhau cũng không phải để tức
giận…
Những thứ ta vô cùng nâng niu
trân trọng một khi đã không thể lấy lại được cũng không cần phải tiếp
tục oán trách làm gì, hối hận làm gì.
Những lúc còn có
trong tay, hãy trân trọng, còn một khi đã mất đi rồi, hãy cứ thản nhiên,
đừng hối hận, đừng oán trách, tâm sẽ tốt hơn.
Nếu trong lòng ôm hận, sống ở nơi nào đi chăng nữa bạn vẫn có thể hận;
Nếu trong lòng bạn biết ơn, sống ở đâu bạn cũng sẽ cảm thấy biết ơn;
Nếu bạn trưởng thành, trong mọi việc bạn đều có thể trưởng thành;
Không phải thế giới đang lựa chọn bạn mà chính là bạn đang lựa chọn thế giới của mình
(bài do ban Bá Trần giới thiệu).