
Một hôm, cậu con trai hỏi bố của mình:      
“Bố
 ơi, con không hiểu ngày xưa bố và mọi người sống như thế nào khi không 
có Internet. không có máy tính, không có tivi, không có điều hòa, không 
có điện thoại di động? “
Người bố trả lời:
“Thì
 cũng giống như thế hệ ngày nay thôi con: sống mà không biết đến xã hội 
bên ngoài, không có lòng trắc ẩn, không có danh dự, không có sự tôn 
trọng, không biết xấu hổ, không khiêm tốn và không thích đọc sách…”.
“Thế hệ bố, và thế hệ trước, sinh ra trong khoảng thời gian từ năm 1945-1985 thật là may mắn,
 khi:
- Ai cũng không ngại đi học một mình từ sau ngày đầu tiên đến trường.
- Sau giờ học, ai cũng được chơi đến tận tối mịt.
-
 Không ai ôm tivi, điện thoại, iPad từ giờ này qua giờ khác. Và ai cũng 
có những người bạn 
thực sự chứ không phải với những người bạn từ 
Internet.
- Nếu như khát, bọn bố uống luôn nước ở bất cứ đâu được cho là sạch, chứ không phải 
nước đóng chai.
-
 Bọn bố ít bị ốm, dù rằng hay ăn chung uống chung, như 4 đứa cùng uống 
chung 1 gáo 
nước. Nếu có ốm thì ông bà chữa bệnh cho bằng các loại thuốc
 rẻ tiền từ thầy lang hoặc 
trong nước sản xuất, hay là bằng các bài 
thuốc dân gian.
- Bọn bố không bị béo phì, dù rằng ngày nào cũng chén căng cơm, rau và bất cứ thứ gì 
có thể ăn được...
-
 Bọn bố chơi bằng các đồ chơi tự làm lấy như đất sét, lá cây, que củi 
thậm chí là mảnh vỏ 
chai... và chia sẻ đồ chơi, sách truyện với nhau.
-
 Ngày xưa, các gia đình hầu hết là không giàu có. Nhưng các ông bố bà mẹ
 đã tặng cho con 
cái tình yêu của mình, dạy cho con biết trân trọng 
những giá trị tinh thần chứ không phải là
vật chất, dạy cho con biết thế
 nào là giá trị thực sự của con người : Sự trung thực, Lòng trung
 thành,
 Sự tôn trọng và Tình yêu lao động.
-
 Ngày xưa bọn bố đã có thể tự chăm sóc bản thân mình từ bé, không ỷ lại 
ông bà hay người
 lớn, 10 tuổi đã biết làm hết những công việc trong nhà 
để đỡ đần ông bà và những người
 lớn, thậm chí nấu cơm, giặt đồ, chăn 
trâu, cắt cỏ, lấy rau ngoài đồng về cho lợn ăn...
-
 Ngày xưa, bọn bố chưa bao giờ có điện thoại di động, đầu DVD, trò chơi 
điện tử Play 
Station, máy tính, không biết thế nào là Internet, chat…
Nhưng bọn bố có những người bạn thực sự, là khi:
- Thường đến chơi nhà nhau mà chả cần phải có lời mời, đến nhà ai gặp gì ăn nấy.
-
 Ký ức của thế hệ ngày đó chỉ là những tấm ảnh đen trắng, nhưng đầy ánh 
sáng và rực rỡ,
 ai cũng trân trọng lật mở cuốn album gia đình với sự 
thích thú, tôn kính, trong cuốn album 
đó luôn lưu giữ chân dung của ông 
bà cụ kỵ các con…
- Thế hệ bố không bao giờ ném sách vào thùng rác, mà đứng chôn chân trong hàng để mua
 sách, rồi sau đó đọc chúng suốt ngày đêm.
-
 Bọn bố không bao giờ đưa cuộc sống riêng tư của thiên hạ ra để đàm 
tiếu, cũng như biết 
giữ bí mật cuộc sống của gia đình mình, không phải 
như những gì bây giờ đang xảy trên
 Facebook và Instagram….
- Thế hệ bố, có lẽ, là thế hệ cuối cùng mà con cái biết nghe lời cha mẹ.
- Thế hệ bố, có lẽ, là thế hệ đầu tiên biết lắng nghe con cái.
-
 Thế hệ bố là như thế đó, là “phiên bản giới hạn”, vậy nên các con hãy 
biết tận hưởng 
những ngày bên bố mẹ, hãy biết học hỏi và trân quý… Hãy 
tranh thủ thời gian quý giá thay 
vì smart phone, ipad, máy tính... để có
 thời gian chất lượng bên cha mẹ…Trước khi thế hệ
 này biến mất,nhé con
Phan Việt Hùng lược dịch từ mạng Nga/nguoiphuongnam