
“Bữa
 nọ rảnh rỗi chị giúp việc mon men hỏi chuyện. Chị bảo ngẫm thấy già, 
trẻ sao đến một lúc lại giống hệt nhau! Hơn nửa đời người chị mới hiểu, 
mới thấy thương cha, thương mẹ. Hồi còn độc thân mỗi lần nghe cha mẹ 
rầy: ‘Chừng nào có con đi rồi mới biết thương cha, thương mẹ’ là chị 
ngúng nguẩy bỏ đi”… 
Sinh
 đứa con đầu lòng đúng một tuần lễ chị được xuất viện. Cháu nội về nhà 
được tám tuần thì ông nội lại vào viện. Thằng bé con được ba tháng tuổi 
thì ông nội được về nhà. Ba tuần nằm viện bố chồng sụt mất 3kg.
Vậy
 là nhà có hai thế hệ cần phải chăm sóc: người già và trẻ em. Cả hai đều
 quan trọng như nhau. Anh bảo nhà cửa bề bộn quá chắc phải tìm một người
 giúp việc.

Ngay
 hôm sau anh đưa về nhà một người giúp việc. Chị nhẹ nhàng chia việc: 
“Chị giúp giùm việc quét dọn nhà cửa, chén bát, quần áo. Còn lại để tôi 
lo”. Chị giúp việc ngạc nhiên vì nhà có trẻ sơ sinh, người già đau bệnh.
 Cứ nghĩ phần nặng nhọc nhất sẽ thuộc về mình. Ai dè…
Thằng
 bé con chưa đến tuổi ăn dặm. Bố chồng nhạt miệng nên làm biếng ăn, thức
 gì không phải nhai, dễ uống, dễ húp thì chịu. Vậy là cái bàn nước được 
chia làm hai nhóm. Bên phải là sữa và thức uống người già. Bên trái là 
sữa và thức uống trẻ em. Cái bình thủy đặt ngay chính giữa.Mỗi ngày mấy 
bận chị cứ xoay vòng khi bên tả, khi bên hữu. Có khi chị làm cùng một 
lượt. Sinh tố đu đủ, cam, bơ… phần người già ly lớn, phần trẻ em cốc 
nhỏ. Nhiều lần chị giúp việc thấy chị quay túi bụi liền tới giúp, lần 
nào chị cũng gạt ra.
Thằng
 bé đến tuổi ăn dặm. Chế độ dinh dưỡng già, trẻ em chị thay đổi cùng một
 lượt. Giảm sữa trẻ em, giảm luôn sữa người già. Nồi cháo nấu xong chị 
múc ra hai bát. Bát mang lên “dỗ” người già trước, xong bát kia quay qua
 dỗ trẻ em.

Nhiều
 hôm ăn không tiêu, vừa ăn vào được một lúc ông cụ đã nôn thốc hết ra 
ngoài. Chị cặm cụi lau dọn. Vừa xong quay thằng bé cũng ọc hết thức ăn 
ra, làm nhầy nhụa cả áo quần. Chị lại lui cui lau dọn. Vừa làm chị vừa 
ứa nước mắt!
Tám
 tháng. Thằng bé tập đứng. Buổi sáng ra khỏi nhà, anh bảo hôm nay sẽ mua
 về cái xe tập đi. Chị liền với theo bảo anh ghé cửa hàng dụng cụ y tế 
mua luôn một chiếc cho bố. Dạo này ông cụ đi đứng thấy yếu ớt quá. Vậy 
là những thứ không cần thiết, gây choán chỗ trong nhà được dọn cho gọn 
lại để dành hành lang thông thoáng cho người già, trẻ em.
Có
 bữa chị ngồi nhìn thằng bé con nhún nhảy trong chiếc xe tập đi, trườn 
hết nơi này sang nơi khác. Rồi chị nhìn sang bố chồng cũng đang từng 
bước chậm chạp ngoài hành lang với chiếc khung inox có gắn bánh xe. Hai 
dòng nước mắt chị lăn dài!
Bữa
 nọ rảnh rỗi chị giúp việc mon men hỏi chuyện. Chị bảo ngẫm thấy già, 
trẻ sao đến một lúc lại giống hệt nhau! Hơn nửa đời người chị mới hiểu, 
mới thấy thương cha, thương mẹ. Hồi còn độc thân mỗi lần nghe cha mẹ 
rầy: “Chừng nào có con đi rồi mới biết thương cha, thương mẹ” là chị 
ngúng nguẩy bỏ đi.
Hồi
 đó chị nghe vậy thôi, chứ chị có thèm nghĩ ngợi gì. Giờ có con, hiểu ra
 thì cha mẹ đã không còn. Hối hận thì đã muộn. Bởi vậy cha mẹ chồng chị 
thương như cha mẹ mình.
Chị giúp việc vỗ tay cái “bép”:
“Chị nói giờ tui mới hiểu ra. Hèn chi có nhiều bữa tui thấy chị vừa chăm con… vừa khóc…!”.
dkn.tv