
Không ai muốn đến gần, nhưng tình yêu của cô bị bịnh aids đã khiến tôi bật khóc!
Thông
 tin bệnh nhân AIDS chuẩn bị nhập viện sinh con đã khiến cả khoa sản náo
 loạn. Các y tá đồng thanh nói: “Ai sẽ chịu trách nhiệm trong trường hợp
 bị lây nhiễm?” Ngay cả một số bác sĩ cũng phản đối: “Nếu bệnh nhân khác
 bị lây nhiễm qua dụng cụ phẫu thuật và giường chiếu thì phải làm thế 
nào?”.
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng bệnh nhân cũng được sắp 
xếp vào chiếc giường số 13, phòng cách ly đặc biệt của khoa sản. Khi 
trưởng khoa phân công trực ban, không ai muốn nhận vào trong đó. Cuối 
cùng chỉ còn lại tôi – một y tá vừa tốt nghiệp ba tháng, nơm nớp lo sợ 
bước vào căn phòng.
Vừa vào tới phòng, người mẹ sắp sinh mỉm cười với
 tôi. Tôi cứ nghĩ rằng những phụ nữ mắc loại bệnh này hẳn sẽ phấn son 
trang điểm lòe loẹt. Nhưng không phải vậy, cô cũng như những người phụ 
nữ bình thường khác, khuôn mặt hiền từ, mái tóc dài ngang vai, chân đi 
đôi giày búp bê…
“Cảm ơn cô!” 
Một giọng nói trong veo và nhẹ nhàng, cô là một phụ nữ bình thường nhưng lại mắc căn bệnh không hề bình thường chút nào.
Thì
 ra người mẹ trẻ tại giường số 13 này là một cô giáo trung học phổ 
thông. Một hôm trên đường từ trường về nhà, cô bị tai nạn xe hơi. Vì mất
 quá nhiều máu nên cô phải truyền máu gấp và không may bị nhiễm HIV. Đến
 tận khi cô đi khám thai, bác sĩ mới phát hiện cô đã mắc phải căn bệnh 
thế kỷ. Cuộc đời cô đã bước sang một ngã rẽ mới, ảm đạm và mờ mịt với 
kết cục buồn phía trước. Đáng thương nhất là đứa bé trong bụng, nguy cơ 
bị lây nhiễm cũng rất cao, xác suất không dưới 20% đến 40%. Người mẹ 
không còn hệ thống miễn dịch, vì thế các biến chứng trong quá trình sinh
 là vô cùng nguy hiểm.
Khi chồng cô đến đã khiến cho cả khoa một 
phen kinh ngạc.. Chồng của một phụ nữ bị AIDS thì trông thế nào nhỉ? 
Khác xa với tưởng tượng của chúng tôi, chồng cô là một nhân viên văn 
phòng giỏi máy tính, đeo kính cận, cao ráo, lịch sự, và có phong thái 
rất đĩnh đạc.
“Anh à, anh đoán xem con chúng ta sẽ giống em hay 
giống anh hơn?” Tôi đang trải ga giường, nghe thấy những câu nói nhỏ nhẹ
 nỉ non của đôi vợ chồng trẻ thì sống mũi cay cay, nước mắt bắt đầu rơm 
rớm. Thì ra họ là một gia đình hạnh phúc. “Tất nhiên là giống anh rồi, 
nếu là con gái thì mới giống em chứ!” Cô vợ nghe vậy còn phụng phịu làm 
nũng ra điều không chịu. Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, nước mắt tôi 
chảy dài, trái tim tôi chua xót vô cùng.
Hàng ngày cô ấy phải 
uống nhiều loại thuốc khác nhau để kiểm soát lượng virus HIV, hầu như 
ngày nào cũng phải lấy máu và truyền dịch. Hai cánh tay đầy đặn, nõn nà 
nay đã chi chít những vết kim tiêm. Tôi là y tá mới ra trường, vốn sống 
còn ít ỏi lại khá “nhát gan”. Nhất là những lúc lấy máu, tôi vẫn thường 
làm cô ấy đau đến chảy nước mắt, nhưng cô chưa bao giờ nổi cáu với tôi, 
chỉ âm thầm cắn răng chịu đựng, thỉnh thoảng còn mỉm cười nói ‘không 
sao’.
Chỉ vài ngày sau khi cô nhập viện, tôi dần dần rất thích cô ấy.
Tuy
 còn vài ngày nữa mới đến ngày sinh, nhưng cả khoa đã chuẩn bị sẵn sàng.
 Cô năm nay đã 31 tuổi lại mang trong mình căn bệnh AIDS, nên bệnh viện 
cả trên lẫn dưới đều trong trạng thái đề phòng cao độ.
Nhưng bản thân cô lại rất bình tĩnh, hàng ngày đều đọc sách và nghe nhạc, còn viết thư tình hoặc vẽ tranh tặng con yêu.
Một
 hôm tôi đánh bạo hỏi, tại sao cô lại sinh đứa bé ra, rằng cô có biết 
nguy cơ lây nhiễm là rất cao? Cô vừa mỉm cười vừa trả lời tôi: “Con tôi 
đã đến với tôi, đó là duyên nợ, hơn nữa tôi không có quyền cướp đi sinh 
mệnh của bất kì ai.” Tôi do dự, nhưng vẫn quyết đinh hỏi: “Nếu cháu bị 
nhiễm HIV thì sao?” Cô ấy im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Nếu 
không thử thì con tôi sẽ không có cơ hội sống nào.” Tâm trạng tôi vừa 
buồn vừa xót xa, không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt.
Khi
 tôi chuẩn bị ra ngoài, cô đã nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, đôi mắt rưng 
rưng và nói:“Tôi muốn nhờ cô một việc, khi tôi sinh con dù có xảy ra 
chuyện gì, chồng tôi nhất định sẽ cứu lấy tôi. Nhưng tình trạng của tôi 
cô cũng biết rồi đó, vì thế nếu thực sự xảy ra chuyện xấu, xin hãy cứu 
lấy con tôi..” Tôi cảm động ôm cô và khóc, cô đúng là một người mẹ thực 
sự.
Dưới ánh đèn huỳnh quang nhạt màu, cô nằm yên lặng trên bàn 
mổ, thân dưới không ngừng chảy máu, nước ối vẩn đục đã ộc ra. Điều này 
có nghĩa là thai nhi đang lâm vào tình trạng nguy hiểm vì thiếu oxy. Thể
 chất của cô vô cùng đặc thù, không hề có phản ứng với thuốc tê, chỉ có 
thể chọn mổ sống để lấy thai nhi ra và chấp nhận hy sinh người mẹ. Hai 
là tiêm thuốc gây mê, nhưng đợi khi thuốc có tác dụng thì em bé trong 
bụng đã bị ngạt thở hoặc bị sốc vì liều gây mê quá cao, nhưng chỉ như 
vậy mới có hy vọng cứu được người mẹ. Cả hai trường hợp đều khiến bệnh 
viện và gia đình lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Cô nắm 
chặt tay tôi, đôi mắt nhìn tôi như van nài, giọng nói yếu ớt nhưng rất 
kiên quyết: “Cứu lấy con tôi, nhanh cứu lấy con tôi, không cần phải quan
 tâm đến tôi…!”Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cái nhìn tuyệt vọng 
đến vậy, trong một căn phòng cũng tuyệt vọng như thế. Một người phụ nữ 
không thể gây tê, cũng không thể gây mê khi mổ đẻ, bao nhiêu bác sĩ đứng
 đó đều bất lực.
Con dao phẫu thuật nhanh chóng được đưa xuống 
bụng dưới, lớp da, lớp mỡ, lớp cơ, niêm mạc rồi tử cung… Người mẹ co 
giật từng cơn, toàn thân giãy giụa, quằn quại, mắt trợn ngược, khuôn mặt
 biến dạng vì đau đớn, miệng cắn chặt chiếc khăn trắng và rên lên từng 
cơn xé lòng. Tôi không thể chịu nổi khi chứng kiến những giọt nước mắt 
của cô rơi xuống lã chã. Và tôi biết, đó không chỉ là đau đớn mà còn là 
tình yêu của người mẹ. Đến tận hôm nay tôi mới hiểu vì sao làm con phải 
hiếu thảo với cha mẹ. Bởi mỗi đứa con chào đời là biết bao nhiêu đau 
đớn, biết bao nhiêu nhọc nhằn, thậm chí là hy sinh cả tính mạng của mẹ.
Cuối
 cùng, thai nhi đỏ hỏn cũng được đưa ra và khóc lên tiếng khóc yếu ớt 
đầu đời. Người mẹ vừa ngất lịm đi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của 
con nên cô cố gắng hé mở đôi mắt liếc nhìn về phía con yêu, nhưng rồi mí
 mắt sưng húp nặng trịch lại vội vã cụp lại.. Tôi vội vàng tháo đai cố 
định ở chân và tay cho cô, vì gồng mình vật lộn với cơn đau, cổ tay cổ 
chân cô đều rớm máu. Hai mắt tôi đẫm lệ, trái tim tôi cũng như thắt lại…
Thật
 khó để tin rằng đây là một người mẹ AIDS, lần đầu tiên và cũng là lần 
cuối cùng nhìn thấy con trai của mình. Đôi mắt cô nhắm lại và sẽ không 
bao giờ còn mở ra được nữa. Cô bị nhiễm trùng nặng và không thể cầm được
 máu nên đã mãi mãi ra đi.
May mắn là em bé âm tính với virus HIV. Tôi tin rằng ở trên cao kia, cô cũng đang mỉm cười mãn nguyện.
Khi
 làm vệ sinh phòng bệnh, tôi đã tìm thấy một lá thư dưới gối của cô, bên
 trong còn vẽ một bức tranh ông mặt trời, bên dưới mặt trời là một đôi 
tay nhỏ. Cô viết cho con trai rằng: “Con yêu, cuộc sống giống như mặt 
trời, hôm nay lặn xuống ngày mai nhất định sẽ lại lên.” Tôi không thể 
ngăn những giọt nước mắt, cuộc sống thật quá mong manh và cũng thật mạnh
 mẽ. Người mẹ nào mà chẳng thương con? Vậy cớ sao chúng ta lại phải phân
 biệt đối xử?
Cuối cùng tôi đã hiểu, cô cũng như những người mẹ bình thường khác, dũng cảm để giành lấy sự sống cho con.
Khi
 đứa bé được xuất viện, cháu nằm yên bình trong vòng tay cha. Ban đầu 
đứa trẻ khóc rất to, giống như biết mẹ nó sẽ không bao giờ còn quay về 
nữa. Nhưng nó chợt ngừng khóc khi tôi đặt bức thư lên ngực. Dường như 
trong lòng bé cũng đang mỉm cười khi nhận lấy cuộc sống vĩnh cửu này. 
Mai này lớn lên em sẽ biết rằng, mẹ của em là người mẹ vĩ đại nhất trên 
đời.
Nguồn: https://hddaminhthanhlinh.net