Cụ ông hốt hoảng gọi 911
Mắc
                bệnh hiểm nghèo, không người thân thích, một cụ ông 
người Mỹ đã                phải gọi cho 911 để cầu cứu vì một lý do đặc 
biệt. Phản ứng sau                 đó của các viên cảnh sát đã khiến 
nhiều người bất                ngờ. 
Ông
                Clarence Blackmon, 81 tuổi, sống một cuộc đời bình 
thường như                 bao người dân khác của thành phố 
Fayetteville, bang Bắc                Carolina. Cho đến một ngày, chính 
ông cũng không nghĩ rằng cuộc                gọi đến 911 đã khiến mình 
đột nhiên nổi tiếng khắp nước                Mỹ.
Năm
                2011, vợ của Blackmon qua đời vì bệnh ung thư. Ông lão 
đáng                thương sống một cuộc đời cô độc từ đó. Họ hàng thân 
thích đều ở                 xa, chẳng một ai đủ điều kiện chăm nom ông. 
Từ năm 2008,                Blackmon đã bị chẩn đoán là mắc ung thư 
tuyến tiền liệt và xác                 định tinh thần rằng mình không 
còn nhiều thời gian                nữa…
Tháng
                5/2015, sau những đợt hóa trị dài đầy mệt mỏi, ông lão 
Blackmon                suy sụp được mang trở về nhà. Nhưng một vấn đề 
nghiêm trọng phát                sinh: Ông đã không còn thức ăn dự trữ, 
các ngăn tủ đã hoàn toàn                trống rỗng. Khi ấy Blackmon đang
 ở trong tình trạng thực sự tồi                tệ. Ông chỉ còn nặng vỏn 
vẹn 52 kg và không thể tự đi lại                nữa. 
Blackmon
                thực sự tuyệt vọng. Ông đã sẵn sàng chiến đấu với căn 
bệnh ung                thư quái ác đến tận giây phút cuối cùng. Nhưng 
nếu phải chết vì                 đói khát như thế này thì ông không thể 
chấp nhận. Trong cơn hốt                hoảng, túng quẫn, Blackmon nhớ 
tới một số điện thoại và quyết                 định bấm máy… Ông đã gọi 
thẳng đến 911 để cầu cứu. 
Blackmon                nói trong điện thoại: “Tôi
                rất cần một ai đó đến cửa hàng tạp hóa và mang cho tôi 
một ít                thức ăn về. Tôi cần phải ăn một chút gì đó. Nhưng 
lúc này tôi                không thể làm gì được
Tôi                không thể đi bất cứ đâu. Thậm chí tôi còn không thể ra khỏi                ghế”.                 
Sau
                 đó, ông lão liệt kê ra một loạt thứ cần mua, bao gồm 
bắp cải,                nước ép cà chua, bắp rang, đậu, củ cải và Pepsi.
 Tất nhiên đây                không phải là nhiệm vụ của 911. Họ sẽ 
không giải quyết những                trường hợp như của Blackmon vì còn
 phải dành thời gian đối phó                với hàng tá sự vụ khác nóng 
bỏng hơn như phóng hỏa, chết người,                cấp cứu tai nạn hay 
tội phạm… 
Tuy
                nhiên, chuyện xảy ra sau đó vô cùng bất ngờ. Cảnh sát 
Marilyn                Hinson là người tiếp nhận cuộc gọi của ông lão 
đáng                thương, cô đã làm một việc chưa từng có tiền lệ. Xúc
 động                với cuộc gọi kêu cứu, Hinson lập tức tới siêu thị, 
bỏ tiền túi                của mình để mua thực phẩm cho ông Blackmon. 
Nửa tiếng sau,                Hinson và các đồng nghiệp của mình còn 
trực tiếp lái xe đến tận                nhà đưa đồ ăn cho ông lão tội 
nghiệp. Hinson còn ở lại tự tay                làm món bánh thịt nguội 
cho ông. Lúc ra về, cô cũng không quên                 để lại số điện 
thoại của mình để ông lão có thể gọi đến bất cứ                 khi nào 
cần.
Cảnh
                sát rất xúc động khi tới nhà và chứng kiến hoàn cảnh đặc
 biệt                của ông Blackmon. Hinson nói rằng cô rất hạnh phúc 
khi được giúp                 đỡ ông lão. Cô còn nói rằng khi nhận được 
cuộc điện thoại kỳ lạ                ấy, cô đã không thể kìm lòng, không
 nỡ ngồi khoanh tay nhìn một                người sắp chết đói mà không 
thể làm gì. Còn ông lão Blackmon thì                nghẹn ngào chia sẻ: “Khi                thấy họ đến đây, tôi thực sự xúc động. Hinson là một người phụ                 nữ rất tốt”.                 
Câu
                chuyện của Blackmon đã khiến cả nước Mỹ rung động. Một 
làn sóng                quyên góp, ủng hộ dấy lên mạnh mẽ. Từ khắp nơi, 
người ta gửi quà                tặng, thực phẩm ùn ùn về cho ông lão neo
 đơn. Chỉ sau 2 ngày, tủ                 bếp trong nhà Blackmon ngập 
tràn thức ăn và trở nên quá chật                chội so với tấm lòng của
 hàng trăm, hàng nghìn người tốt                bụng.
Blackmon                nói trong niềm hân hoan: “Họ
                đến nhà tôi với hai tay đầy ắp thực phẩm. Tủ bếp của tôi
 đã đầy                 ứ. Chưa bao giờ tôi được đầy đủ như thế”.
                 Thậm chí ông lão đã phải gọi cho một ngân hàng thực 
phẩm tới                chuyển bớt đi vì một mình ông không thể dùng 
hết. Blackmon muốn                chia sẻ thực phẩm của mình cho nhiều 
người neo đơn có hoàn cảnh                tương tự. Blackmon còn kể rằng
 một cậu bé 7 hay 8 tuổi thậm chí                 đã dốc hết tiền tiết 
kiệm của mình, đưa cho ông và nói:                 “Cháu                muốn chắc chắn rằng cụ có gì đó để ăn”.
Blackmon
                và những cảnh sát tốt bụng đã làm nên một câu chuyện đẹp
 đẽ                 về tình người. Những viên cảnh sát đương nhiên không
 có nghĩa vụ                 phải mua thức ăn cho một ông cụ xa lạ nào 
đó bởi đơn giản đó                không phải nhiệm vụ của họ. Nhưng 
Hinson và đồng sự của mình đã                hành động theo tiếng gọi 
của lương tri. Là những người lạnh                lùng, sắt đá hoặc buộc
 phải giữ cho mình một bề ngoài như vậy                nhưng các cảnh 
sát chính là những người có trái tim ấm áp                nhất.
Trong
                cuộc sống, sự chia sẻ, cảm thông chính là điều đáng quý 
nhất.                Khi bạn trao gửi đi tình yêu, bạn sẽ nhận lại yêu 
thương và hạnh                phúc. Người mang lại hạnh phúc cho nhiều 
người nhất chính là                người hạnh phúc hơn bất cứ ai. Ông 
Blackmon có thể không còn                nhiều thời gian, có thể phải 
giã từ cuộc đời vì căn bệnh quái ác                nhưng lòng nhân ái và
 sự đồng cảm của những người xa lạ chắc                chắn sẽ sưởi ấm 
ông ngay cả khi ông đã bước sang thế giới bên                kia…
Hữu                Bằng  (bài do bạn Mậu Trần giới thiệu)