Trước khi đi vào đề tài “Tết đời và     đạo”, gã xin kể lại câu chuyện vui, để cùng nhau thưởng thức tài nghệ của    một tên trộm.
Bấy giờ là hồi gần tết, trong một đám    giỗ, trước mặt đông đủ mọi khách mời, ông Bá bảo anh Cả:
- Tôi nghe nói anh trèo tường khóet    vách vào bậc nhất nhì trong thiên hạ. Anh phải làm thế nào trổ tài cho tôi    trông thấy, tôi mới chịu phục.
Anh Cả phân bua với mọi    người:
- Nếu ông Bá muốn, tôi xin vui lòng    chiều. Vậy ông Bá đặt cuộc cái gì để tôi lấy làm chuẩn đích.
Trong lúc ngà ngà say, ông Bá liền    bảo:
- Nhà tôi có con lợn để ăn tết. Vậy từ      nay đến tết, nếu anh lấy được con lợn ấy, tôi cam đoan là sẽ không trình báo    gì và còn thưởng thêm cho anh một trăm bạc nữa. Nhưng nếu anh không lầy nổi    con lợn thì sao?
Anh cả bèn thưa:
- Tôi nghèo nàn, không có gì, nhưng    nếu thua cuộc, thì  xin ông bá đét mười roi.
Thế là cuộc đố bắt đầu. Ngày này qua    ngày khác, con lợn của ông Bá vẫn là con lợn của ông Bá và anh Cả vẫn chưa    làm gì nổi. Đến sáng 30 tết, một mũi dao nhọn đã hóa kiếp cho con lợn. Bọn    người nhà chỉ mong anh Cả tới để xem anh bị ông Bá đét. Họ làm vội làm vàng    cho xong con lợn. Và anh Cả đã đến với khăn áo chỉnh tề. Ông Bá tay cầm roi    mây chỉ chiếc phản gỗ và bảo:
- Quả thật anh không sợ đòn thì mời    anh nằm xuống kia cho lão đét.
Anh Cả nói:
- Tôi vui lòng chịu đòn, nhưng phải có    người làm chứng. Vậy xin ông Bá cho mời mấy cụ có mặt tại đám giỗ để chứng    kiến.
Một lúc sau, bốn năm cụ tới. Ông Bá     đon đả mời các cụ và nói:
- Hôm nay nhà tôi mổ thịt con lợn. Anh    Cả thua cuộc đến chịu đòn, muốn mời các cụ lại chứng kiến.
Ông Bá vừa dứt lời, thì anh Cả nói    tiếp:
- Thưa các cụ không phải thế ạ! Ông Bá    muốn mời các cụ lại làm chứng để ông Bá thưởng cho tôi một trăm bạc, như lời     đã hứa, vì con lợn của ông Bá, tôi đã mạn phép lấy và cho người nhà mang đi    rồi.
Thật là sét đánh ngang tai. Ông bá vội    bảo lũ người nhà đi xem lại con lợn và họ cho biết chỉ còn trơ có một đống    lông mà thôi. Thì ra trong lúc lũ người nhà kéo nhau lên xem ông Bá đánh đòn    tên đại bợm, thì anh Cả cho người trèo tường, lẻn vào và chuyển con lợn đi    một cách êm nhẹ. Năm ấy nhà anh Cả ăn tết rất sang! (x Toan Ánh, Ăn    trộm và nghệ thuật bắt trộm).
Trong các lễ tiết, tết Nguyên Đán được    mừng một cách “hoành tráng” nhất. Người đón tết một cách nồng nàn, người ta     đợi tết một cách trịnh trọng và người vui tết một các náo nhiệt hân    hoan.
Trong bài này, gã dựa vào cuốn “Tín    ngưỡng Việt Nam” của Toan Ánh, để đưa ra một vài phong tục trong dân gian về     ngày tết, rồi cùng với những ghi nhận cá nhân, gã sẽ điểm qua những cố gắng    của Giáo Hội trong chiều hướng hội nhập vào những sinh hoạt của cộng đồng    dân tộc trong dịp vui mừng này.
TẾT     ĐỜI
Tết Nguyên Đán tuy bắt đầu từ mồng một    tháng giêng, nhưng thực sự người ta đã sửa soạn tết ngay từ đầu tháng chạp.    Nhà nhà lo mua gạo nếp, đậu xanh để đến ngày gần tết gói bánh chưng. Người    ta cũng sửa soạn cho vại dưa hành ngay từ đầu tháng chạp, vì dưa hành cần    phải muối sớm, đến Tết mới kịp ăn, bởi vì trong ngày Tết không thể thiếu món    này: Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, nêu cao, pháo nổ, bánh chưng    xanh. Người ta đi chợ tết để mua sắm gà vịt, bông hoa, bánh mứt và    những thứ cần thiết khác, một phần dành cho gia đình, một phần mang biếu    những người mình đã chịu ơn nhau thầy dạy, ông lang, chủ nợ… Có những người    chờ tới ngày 30 mới đi sắm vì hy vọng sẽ mua được giá rẻ, bởi vì người bán    muốn bán cho hết, khỏi phải mang về. Tuy nhiên đây cũng là điều may rủi, bởi    vì có những năm sáng ba mươi đã cạn hàng và lập tức người bán tăng giá lên    vùn vụt. Người ta rủ nhau chung đụng để ngày gần Tết hùn nhau mổ lợn, bởi vì    ngày Tết cũng phải có tí thịt cho gia đình: Số cô chẳng giàu thì    nghèo, ba mươi tết có thịt heo trong nhà.Người ta cũng lo tới bộ áo    quần ngày tết, nhất là đối với các em nhỏ và các cô gái mới lớn.
Tết là bắt đầu cho một năm. Người ta    phải đón xuân trong một khung cảnh sáng sủa, sạch sẽ và đẹp đẽ. Do đó, trước    ngày Tết, người ta lo lau quét, trang hoàng nhà cửa cho xứng đáng với năm    mới. Từ trong nhà đến ngoài cửa, chỗ nào trông cũng như mới, thật ăn khớp    với khung cảnh của mùa xuân với những lời chúc tụng tốt đẹp    nhất.
Trong dịp vui xuân, người Việt cũng    muốn gia tiên về hưởng Tết. Bởi vậy, ở nhiều nơi, sau khi sắm sửa Tết, người    ta có tục đi viếng và đắp lại phần mộ, thắp nhang khấn mời hương hồn những    người quá cố về hưởng Tết. Chiều ba mươi, khi mọi việc sửa soạn đã xong và    khi đi viếng mộ đã về, người ta sửa lễ cúng gia tiên và sau đó đèn nhang    phải giữ thắp suốt mấy ngày tết. Cúng gia tiên ba mươi tết, nhưng sáng ngày    mồng một, người ta sẽ lại cúng một lần nữa.
Theo sự định nghĩa thì nguyên là bắt     đầu, đán là buổi sớm mai. Tết Nguyên Đán là Tết mở đầu cho một năm mới với    tất cả mọi cảnh vật đều mới mẻ đón xuân sang. Năm mới đến, những sự may mắn    cũng đến và bao nhiều điều đen đủi của năm cũ đều theo năm cũ mà hết. Và như     chúng ta đã biết Tết Nguyên Đán được bắt đầu từ lúc giao thừa. Vậy giao thừa    là gì?
Giao là trao, thừa là nhận. Theo Hán    Việt Từ Điển của Đào Duy Anh, thì giao thừa nghĩa là cũ giao lại, mới tiếp    lấy. Lẽ trời đất có khởi đầu thì cũng phải có kết thúc. Một năm bắt đầu từ     lúc giao thừa và cũng kết thúc vào lúc giao thừa. Trong giây phút linh    thiêng này, người ta cử hành lễ trừ tịch. Ý nghĩa của lễ này là đem bỏ đi    hết những điều xấu dở và cũ kỹ của năm cũ sắp qua, để đón những cái mới mẻ     và tốt đẹp của năm mới sắp tới. Mang tính cách tống cựu nghinh tân, nên lễ     này được tổ chức rất trang trọng từ tư gia cho tới các đình chùa. Đồng thời,    vì được cử hành vào lúc giao thừa, nên lễ này còn được gọi là lễ giao    thừa.
Lễ giao thừa ở nhà xong, người ta kéo    nhau đi lễ các đình, chùa để cầu phúc cầu may, để xin Phật Thần phù hộ độ     trì cho bản thân và gia đình.
Lễ xong, người ta có tục hái một cành    cây mang về, ngụ ý là lấy lộc của Trời Đất, Phật Thần ban cho. Trước cửa     đình, cửa chùa, thường có những cây đa, cây đề, cây si cổ thụ, cành lá xum    xuê, khách đi lễ mỗi người bẻ một nhánh gọi là cành lộc. Cành lộc này mang    về được cắm trước bàn thờ cho đến khi tàn khô. Vì tin tưởng lộc hái về trong     đêm giao thừa sẽ đem lại may mắn quanh năm, người dân Việt trong buổi xuất    hành đầu tiên bao giờ cũng hái lộc. Tục hái lộc là một tục tốt đẹp, nhưng    ngày nay nhiều người đi lễ trong đêm trừ tịch vác cả dao cả búa đi đẵn cây    trong các đình chùa, biến tập tục này trở thành một tai hại cho các nơi thờ     tự.
Sáng mồng một, sau khi cúng gia tiên,    con cháu tới lạy mừng và chúc tết ông bà. Con cháu chúc các cụ một năm mạnh    khỏe và bình yên. Các cụ cũng chúc lại con cháu những điều tốt đẹp. Trong    lúc chúc tết, con cháu thường dâng các cụ một món quà tết như bánh trái hay    một món tiền đặt trong bao giấy hồng. Tiền này được gọi là tiền mở hàng đem    lại may mắn lại cho các cụ. Đồng thời các cụ cũng mở hàng cho con cháu và     được gọi là tiền mừng tuổi. Giàu hay nghèo các cụ cũng mừng tuổi lại cho con    cháu. Giàu thì nhiều tiền, nghèo thì tượng trưng một vài đồng để con cháu    gặp được tốt đẹp quanh năm.
Ngoài ra, trong ngày Tết, các chú các    cô các dì cũng thường mừng tuổi cho các cháu, và khi tới nhà một người bạn    chúc tết, có trẻ nhỏ thì người ta cũng mừng tuổi cho các em để các em hay ăn    chóng lớn, học hành thông mình, khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Thực vậy, với năm    mới người ta thêm một tuổi. Đó là điều đáng mừng. Đối với người già là tăng    tuổi thọ, đối với các em bé là thêm tuổi để thêm lớn. Vì thế trong lúc chúc    tết, người ta có lệ mừng tuổi. Tiền mừng tuổi bao giờ cũng có tiền lẻ, có ý    là tiền đó sẽ sinh sôi nảy nở. Riêng trong Nam, tiền mừng tuổi cho các em    còn được gọi là tiền lì xì.
Sau cùng là tục gửi Tết và biếu Tết.    Gửi Tết là đem đồ lễ đến nhà trưởng tộc để người này cúng tổ tiên trong dịp     Tết. Con cháu gửi tết để tỏ lòng nhớ ơn và kính mến tổ tiên. Tục này cũng    thắt chặt thêm mối dây liên lạc giữa những người trong quyến thuộc xa    gần:
Cây có gốc mới nở ngành sinh    ngọn,
Nước có nguồn mới bể rộng sông    sâu.
Người ta nguồn gốc từ đâu?
Có tổ tiên trước rồi sau có    mình.
Cùng với việc gửi tết nhà trưởng tộc,    người ta cũng nghĩ đến việc biếu Tết. Đây là dịp để người ta trả ơn những    người đã có công với mình: Học trò biếu Tết thầy, con bệnh biếu Tết ông    lang, dân biếu Tết quan, con nợ biếu Tết chủ nợ, bạn bè biếu tết lẫn nhau,    kẻ dưới biếu Tết bề trên. Trong việc biếu Tết, quà biếu thường chẳng đáng    bao nhiêu, nhưng tấm lòng thành mới là đáng kể.
Dĩ nhiên trong dân gian còn nhiều tục    lệ, nhiều kiêng cữ khác nữa, gã xin miễn bàn tới, mà chỉ đề cập đến một vài    tục lệ tốt đẹp và có ý nghĩa, hiện còn được tuân giữ mà thôi.
TẾT     ĐẠO
Hòa vào niềm vui chung của dân tộc,    người công giáo cũng ăn Tết giống như mọi người, nhưng lại mang những nét     đặc sắc riêng biệt, phản ảnh cho một niềm tin sâu xa.
Thực vậy, vào những ngày trước Tết,    người công giáo cũng đi chợ tết và mua sắm những thứ cần dùng. Người công    giáo cũng dọn dẹp và trang hoàng nhà cửa, để sẵn sàng tiếp đón họ hàng cũng    như bè bạn tới viếng thăm. Người công giáo cũng chúc tuổi ông bà, cha mẹ và    lì xì cho con cháu.
Đây là dịp để đoàn tụ gia đình. Con    cháu đi làm hay đi học xa đều trở về xum họp với những người thân yêu. Bữa    cơm gia đình thường được tổ chức, có nhà vào ngày ba mươi Tết, có nhà vào    ngày mồng một, mồng hai hay mồng ba Tết, nhờ đó mà tình nghĩa ruột thịt giữa    ông bà, cha mẹ, con cháu và anh chị em được thêm khắng khít.
Hồi còn bé, cứ sáng mồng một, mấy anh    chị em chúng tôi đều được  cha mẹ sai mang đồ lỡi đi tết các bác và các    chú, các cô và các dì. Đi suốt buổi sáng không hết vòng họ hàng bà con, thì    ban chiều đi tiếp. Tới nhà nào, chúng tôi cũng phải chúc tuổi và tới nhà nào    chúng tôi cũng được ăn bánh mứt và nhất là được nhận tiền lì xì. Tiền lì xì    thường gửi cho mẹ giữ hộ.
Trong những ngày Tết, người công giáo    thường tới nhà thờ để tham dự Thánh Lễ. Và Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cũng     đã qui định:
- Tối giao thừa: Thánh lễ tạ    ơn
- Mồng một Tết: Cầu bình an cho năm    mới
- Mồng hai Tết: Kính nhớ tổ tiên, ông    bà, cha mẹ.
- Mồng ba Tết: Thánh hóa công việc làm     ăn.
Hầu như các nhà thờ tại Việt Nam đều    tổ chức Thánh Lễ Giao Thừa. Trong Thánh Lễ này, chúng ta cảm tạ Chúa vì    những ơn lành Chúa đã ban cho chúng ta trong suốt một năm sắp qua đi, đồng    thời chúng ta phó thác những ngày tháng sắp tới cho bàn tay quan phòng và     yêu thương của Ngài. Chúng ta cũng cám ơn tất cả những người, bằng cách này    hay cách khác, đã nâng đỡ, ủi an và góp phần xây dựng cuộc đời chúng    ta.
Như trên gã đã trình bày, trong đêm    giao thừa, sau khi đi lễ tại đình chùa, người Việt Nam có tục hái lộc đem về     nhà. Người công giáo, sau khi tham dự thánh lễ giao thừa, cũng hái lộc đầu    xuân. Không biết xuất phát từ đâu, mà trong khoảng thời gian hai ba chục năm    nay, giáo xứ nào cũng tổ chức cây mùa xuân để cho mọi người tới hái    lộc.
Lộc ở đây không phải là một cành cây    phải hái, phải bẻ, nhưng là một Lời Chúa được in rất đẹp trên giấy và được    cuộn lại cũng rất đẹp. Lời Chúa được chọn theo chủ đề của mỗi năm, chẳng hạn    như về gia đình, đức tin, truyền giáo… Mỗi gia đình nhận một Lời Cha, là như     ý lực sống cho suốt cả một năm. Tờ Lời Chúa hay lộc đầu xuân này được mang    về nhà và được để ở gần bàn thờ, để mọi người trong nhà cùng suy gẫm và thực    hành.
Ngày mồng một Tết, người công giáo cầu    bình an cho năm mới. Tương lai còn đang ở phía trước, chúng ta không biết    những gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn là sẽ có nhiều khó khăn vất vả. Chúng ta    cầu xin Chúa giữ gìn bản thân, gia đình, giáo xứ và quê hương đất nước được    bình an bằng tình yêu thương của Ngài. Trong thánh lễ này, cộng đoàn dân    Chúa cũng chúc tuổi lẫn nhau.
Tuy nhiên, chúng ta cầu chúc cho nhau    những điều tốt đẹp là một chuyện, còn thực hiện được những lời cầu chúc ấy    lại là một chuyện khác. Vì thế, chúng ta cũng xin Chúa thực hiện thay cho    chúng ta những lời cầu chúc tốt đẹp nhất, chúng ta gửi đến cho nhau trong    dịp đầu xuân năm mới.
Ngày mồng hai Tết, người công giáo    kính nhở tổ tiên, ông bà, cha mẹ. Vì thế, vào những ngày trước Tết, các gia     đình thường sửa sang lại phần mộ của những người đã khuất, người ta trưng    bông, đặt những giò hoa tại phần mộ. Và ngày mồng hai Tết, các giáo xứ     thường tổ chức ít là một Thánh Lễ ở nghĩa trang.
Rất nhiều lần gã đã thực sự xúc động    khi tham dự Thánh Lễ ở nghĩa trang. Đứng bên cạnh phần mộ của những người    thân yêu, hồi tưởng lại những kỷ niệm của một thời đã cùng nhau chung sống    và chia sẻ. Với làn khói hương lan tỏa trong bóng chiều nhẹ buông, lời    nguyện cầu trong bầu khí thánh thiện này quả thật là sốt sắng. Gã cảm thấy    như người thân yêu đang ở rất gần, hay như lời một bài hát của Trịnh Công    Sơn: “Người chết nối linh thiêng vào đời”. Ngày tàn, những ngọn nến được    thắp sáng trên các phần mộ, như muốn chiếu tỏa cho một niềm tin và sưởi ấm    cho những người còn đang phải chèo chống giữa giòng đời đầy sóng    gió.
Ngày mồng ba tết, người công giáo    thánh hóa công việc làm ăn. Chúng ta cầu xin Chúa cho mưa thuận gió hòa, để     những lao công vất vả của chúng ta được mang lại những thành quả tốt đẹp. Ý    nguyện của ngày mồng ba Tết khiến gã nhớ tới lời của Thánh Phaolô: Tôi    trồng, anh Apôlô tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho lớn lên. Chỉ một cơn    bão, cũng đủ để phá hủy mùa màng, giật sập nhà cửa, làm tiêu tan sản nghiệp    chúng ta đã chắt chiu vun trồng. Nhưng chuyển hướng cơn bão, để nó không gây    nên những thiệt hại, lại là chuyện quá dễ dàng đối với quyền năng    Chúa.
Đồng thời, trong khi thánh hóa công    việc làm ăn, chúng ta cũng nhận ra những giá trị của lao động. Thực vậy, nhờ     lao động chúng ta mới có được chén cơm manh áo và những tiện nghi cho cuộc    sống, như tục ngữ đã nói: Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ. Nhờ lao     động, chúng ta mới trả nợ được cho đời, bởi vì chúng ta sống là nhờ vào    người khác rất nhiều, và bây giờ bằng những thành quả của lao động, chúng ta    giúp đỡ họ và góp phần nhỏ bé vào việc xây dựng một xã hội giàu mạnh. Nhờ     lao động, chúng ta mới tránh được những thói hư tật xấu, bởi vì nhàn cư vi    bất thiện.
Hơn thế nữa, nhờ lao động chúng ta    cộng tác với Thiên Chúa trong công trình sáng tạo, tiếp nối những gì Ngài đã    thực hiện, để làm đẹp cho bộ mặt trái đất. Và nhất là nếu chúng ta biết làm    việc vì lòng yêu mến Chúa, thì những công việc tầm thường và nhỏ bé nhất    cũng sẽ có được một giá trị cứu độ, cũng sẽ trở thành những lời kinh xuất    phát từ lòng cuộc đời. Bởi vì lòng yêu mến ấy chính là một cây đũa thần,    biến những lao công của chúng ta trở thành một của lễ sống động dâng lên    Chúa, biến những vất vả của chúng ta trở thành những sợi chỉ vàng, dệt nên    tấm vải cuộc đời và làm cho nó có một giá trị to lớn trước mặt    Chúa.
Và như vậy cái Tết thật có ý nghĩa và    trong năm mới, chúng ta sẽ được bình an và hạnh phúc
Gã Siêu (bài do bạn MậuTrần giới thiệu)